Đúng, sẽ không có ly hôn, không ai bước ra khỏi “cái chậu cảnh” của mình chỉ bởi vì, giữ nguyên như thế, thì em mới có thể được yêu anh…
Mình gặp lại nhau khi cả hai đều đang rất yên ổn, trong hai mái nhà mà tất cả xung quanh nhìn vào đều ngưỡng mộ, đôi khi là ghen tỵ bởi nó có vẻ như quá tròn trịa, hạnh phúc, đủ đầy. Chỉ có anh, và em nữa hiểu chúng ta là ai, trầm mình trong bức tranh hạnh phúc đó với bộ mặt của..một tên hề, cứ cười thế, vui thế, nhưng trong lòng không thế.
Mình chưa từng yêu nhau. Hơn 20 năm trước, thoáng qua những hàng cây diệu vợi, những bóng nắng nhảy nhót đầy mộng mơ ở sân trường, thi thoảng mình đi lướt qua nhau. Em liếc trộm anh rồi mỉm cười, cậu ấy dễ thương, vì học giỏi và có vẻ như ngoan hiền, dễ mến… Còn anh, không có nhiều thời gian để lén lút ngắm nhìn. Trong ký ức của anh, hình như em cũng xinh xắn, nhìn là lạ nhưng có chút gì đó xa xa, khó nói..
Những năm tháng trưởng thành, mình không một lần gặp lại. Cuộc sống của mỗi người nhảy nhót theo những cung bậc khác nhau. Chúng ta không có niềm vui chung, không hề biết tin nhau, nhưng sâu thẳm trong ký ức, ở một khoảng trống trang trọng và lung linh, em vẫn nhớ đến anh bằng nỗi nhớ ngưỡng mộ thời thiếu nữ… Anh thì không thế, anh chỉ còn nhớ duy nhất tên em, thêm một chút ấn tượng lờ mờ về cái gọi là khác lạ.
Rồi chúng ta gặp lại, vô tình trong sự sắp đặt của thời gian. Trái tim dậy sóng, tự nhiên mọi thứ chao đảo vì chỉ nhìn thôi, cũng hiểu mình sinh ra để cho nhau…Anh đọc được suy nghĩ của em! Còn em, hiểu tâm trạng anh chỉ từ việc nghe bước chân anh đi hay nhìn dáng đứng, với bờ vai hôm thì xô lệch, hôm thì hiên ngang, mạnh mẽ.
Em là một phụ nữ tạm gọi là thành đạt. Anh cũng là một người đàn ông đủ để nhiều người trân trọng. Mình đã yêu nhau hơn tất cả những tình yêu mà cả hai trái tim từng biết. Mình đã gắn bó với nhau như để bù cho 20 năm vội vã, vô tình và dại dột không tìm kiếm nhau.
Những câu chuyện xuyên thời gian, không gian. Những điều ước giá như, những tiếng thở dài và cái lắc đầu tiếc nuối… Bật cười, khi cả hai cứ thao thao bất tuyệt, nói về những chuyện không tưởng như “nếu em là vợ anh”, “nếu anh là con rể của bố mẹ em”, nếu thế này, nếu thế nọ… Tuổi 40, mà mình vẫn hồn nhiên như con trẻ. Câu chuyện ao ước của chúng ta, bật cười, nó giống chuyện cổ tích của thời hôn nhân nhà ai cũng đang đi vào bế tắc.
Vợ anh không hào nhoáng, không chu đáo, không đủ khả năng chăm sóc chồng con như lẽ ra phải thế và vô lễ với nền nếp, gia phong của gia đình bên nội, vô tình với chính danh dự của người đàn ông đã ở với cô ấy hơn 10 năm. Nhưng anh vẫn tôn trọng vợ mình, dành một tình thương quá lớn, đơn giản, vì cô ấy đã song hành với anh trong những tháng ngày khốn khó, khi hôm nay ăn cơm, ngày mai không biết có đủ gạo để nấu tiếp nữa không nên dù trống vắng, dù thấy khoảng cách, thì sợi dây ràng buộc bởi hai đứa con vẫn khiến anh làm tất cả những điều cần thiết để xây dựng mái ấm của mình… Cuộc sống của anh thiệt thòi, anh kiếm tiền nhưng không biết tiêu đồng tiền ý nghĩa. Sống bên một người vợ vụng về, cuộc sống của anh như vẫn đang ở đầu thế kỷ 20.
Còn em, em cô đơn trong một gia đình hạnh phúc. Những cố gắng của em không đủ để mang lại cho em nụ cười mãn nguyện dù bức tranh gia đình em rất đẹp. Sau khi cánh cửa ngôi nhà hạnh phúc khép lại, những cái trầm trồ, sự ghen tỵ của người ngoài lùi xa, em giống một bà hoàng ở chốn lãnh cung, hàng đêm thê thảm với một sự u uất, tại sao đời lại bất công như thế, sao duyên phận lại cứ trói những người không hợp nhau, không đáng để yêu nhau lại với nhau?
Mình thật sự hợp nhau, hợp từ nụ cười đến những tràng cười đầy hạnh phúc. Mình đã yêu nhau đầy hãnh diện, em tự hào vì có anh, anh mãn nguyện vì có em.
Vẫn thế, một chuyện tình của hai kẻ thông minh, chân thành nhiều trách nhiệm. Mình không giằn vặt nhau, không có tham vọng và không ai mang tinh thần độc chiếm. Nhưng cô đơn dù sao cũng khó lấp, em bắt đầu chênh vênh, khao khát một cảm giác yên bình.
Chảy trong tim em là suối nguồn yêu anh mãnh liệt. Dội trong đầu em, là sự nhắc nhở hãy tỉnh táo với thời gian... Nhiều người khuyên em từ bỏ cuộc sống hữu danh vô thực, đừng cố giam mình ở chốn lãnh cung. Em không muốn một sự thay đổi, em không bị chi phối bởi sự yên ổn của con cái hay sự hài hòa của một bức tranh. Chuyện ly hôn với em không khó, chuyện tái hôn với em có lẽ lại càng dễ dàng hơn bởi em hiểu, khi em chia tay cuộc sống giả tạo và đầy cam chịu này, sẽ có những người đàn ông khác giơ tay đỡ em bước vào một ngôi nhà mới, em có thể cũng nhanh chóng họa một bức vẽ phai màu, hoặc em lại nắn nót, tiếp tục làm chú hề hay ma nơ canh khoe sắc.
Thôi thúc đừng đùa với thời gian, em không còn trẻ mỗi ngày lại một lớn hơn nhưng em không thể thay đổi chính mình, và em chấp nhận. Em sẽ vẫn cứ chịu đựng như thế, vẫn sống ngọt ngào trong một nỗi cô đơn bởi nếu cuộc đời em biến động, anh sẽ mất em, vì anh không thể chia tay người phụ nữ vụng về nhưng vô tội, khi đó, người khác sẽ nắm lấy tay em...
Vì muốn nắm tay anh, muốn hạnh phúc với khao khát “người đàn ông cuối cùng là người mình yêu thương nhất”, em nhắm mắt, hít một hơi thở thật sâu, cứ thế nhé, cứ sống trong sự thua thiệt của anh bởi một chữ Tình nghiêng về đạo lý… Em vẫn ở đây, vẫn cam chịu, vẫn nổi loạn chỉ trong suy nghĩ vì em cần một cảm giác yêu đương, cái đó, chỉ duy nhất do anh mang lại.
Hay thế đấy, bức thư dài tâm sự với anh, chỉ để nói một câu rằng, em lựa chọn cuộc sống ngược đãi mình, để có thể yêu anh, trọn vẹn, đủ đầy và mỗi ngày một thêm trân trọng, dù trái tim em hàng đêm nhỏ máu, dù tinh thần em luôn bải hoải vì những ấm ức khi cuộc sống cứ chọc tức bản thân mình.
Không ai là kẻ thứ 3 trong cuộc tình của chúng ta, anh và em đều hiểu rõ ràng như thế. Một chữ duyên thôi, vì hơn 20 năm, những nơi anh đi qua, những nơi ghi dấu cuộc sống , sự nghiệp của anh, vô tình đều là những nơi mà em từng gắn bó... Mình cũng hiểu, khi không có nhau, bức tranh đẹp nhưng lạnh của mình vẫn đẹp và cô đơn như vốn dĩ. Còn khi ta gặp lại, sau những mảng màu, mình biết yêu cuộc sống thiệt thòi hơn.
Yêu anh thật nhiều, người đàn ông dại dột nhưng quý giá vì anh biết làm em khóc, biết khiến em cười và biết lau nước mắt cho em… Em sẽ mãi sống như thế thôi, dù thiệt thòi, dù mệt mỏi, để yên bình, yêu anh vì em rất muốn được anh yêu.
Mình chưa từng yêu nhau. Hơn 20 năm trước, thoáng qua những hàng cây diệu vợi, những bóng nắng nhảy nhót đầy mộng mơ ở sân trường, thi thoảng mình đi lướt qua nhau. Em liếc trộm anh rồi mỉm cười, cậu ấy dễ thương, vì học giỏi và có vẻ như ngoan hiền, dễ mến… Còn anh, không có nhiều thời gian để lén lút ngắm nhìn. Trong ký ức của anh, hình như em cũng xinh xắn, nhìn là lạ nhưng có chút gì đó xa xa, khó nói..
Những năm tháng trưởng thành, mình không một lần gặp lại. Cuộc sống của mỗi người nhảy nhót theo những cung bậc khác nhau. Chúng ta không có niềm vui chung, không hề biết tin nhau, nhưng sâu thẳm trong ký ức, ở một khoảng trống trang trọng và lung linh, em vẫn nhớ đến anh bằng nỗi nhớ ngưỡng mộ thời thiếu nữ… Anh thì không thế, anh chỉ còn nhớ duy nhất tên em, thêm một chút ấn tượng lờ mờ về cái gọi là khác lạ.
Rồi chúng ta gặp lại, vô tình trong sự sắp đặt của thời gian. Trái tim dậy sóng, tự nhiên mọi thứ chao đảo vì chỉ nhìn thôi, cũng hiểu mình sinh ra để cho nhau…Anh đọc được suy nghĩ của em! Còn em, hiểu tâm trạng anh chỉ từ việc nghe bước chân anh đi hay nhìn dáng đứng, với bờ vai hôm thì xô lệch, hôm thì hiên ngang, mạnh mẽ.
Em là một phụ nữ tạm gọi là thành đạt. Anh cũng là một người đàn ông đủ để nhiều người trân trọng. Mình đã yêu nhau hơn tất cả những tình yêu mà cả hai trái tim từng biết. Mình đã gắn bó với nhau như để bù cho 20 năm vội vã, vô tình và dại dột không tìm kiếm nhau.
Những câu chuyện xuyên thời gian, không gian. Những điều ước giá như, những tiếng thở dài và cái lắc đầu tiếc nuối… Bật cười, khi cả hai cứ thao thao bất tuyệt, nói về những chuyện không tưởng như “nếu em là vợ anh”, “nếu anh là con rể của bố mẹ em”, nếu thế này, nếu thế nọ… Tuổi 40, mà mình vẫn hồn nhiên như con trẻ. Câu chuyện ao ước của chúng ta, bật cười, nó giống chuyện cổ tích của thời hôn nhân nhà ai cũng đang đi vào bế tắc.
Vợ anh không hào nhoáng, không chu đáo, không đủ khả năng chăm sóc chồng con như lẽ ra phải thế và vô lễ với nền nếp, gia phong của gia đình bên nội, vô tình với chính danh dự của người đàn ông đã ở với cô ấy hơn 10 năm. Nhưng anh vẫn tôn trọng vợ mình, dành một tình thương quá lớn, đơn giản, vì cô ấy đã song hành với anh trong những tháng ngày khốn khó, khi hôm nay ăn cơm, ngày mai không biết có đủ gạo để nấu tiếp nữa không nên dù trống vắng, dù thấy khoảng cách, thì sợi dây ràng buộc bởi hai đứa con vẫn khiến anh làm tất cả những điều cần thiết để xây dựng mái ấm của mình… Cuộc sống của anh thiệt thòi, anh kiếm tiền nhưng không biết tiêu đồng tiền ý nghĩa. Sống bên một người vợ vụng về, cuộc sống của anh như vẫn đang ở đầu thế kỷ 20.
Còn em, em cô đơn trong một gia đình hạnh phúc. Những cố gắng của em không đủ để mang lại cho em nụ cười mãn nguyện dù bức tranh gia đình em rất đẹp. Sau khi cánh cửa ngôi nhà hạnh phúc khép lại, những cái trầm trồ, sự ghen tỵ của người ngoài lùi xa, em giống một bà hoàng ở chốn lãnh cung, hàng đêm thê thảm với một sự u uất, tại sao đời lại bất công như thế, sao duyên phận lại cứ trói những người không hợp nhau, không đáng để yêu nhau lại với nhau?
Mình thật sự hợp nhau, hợp từ nụ cười đến những tràng cười đầy hạnh phúc. Mình đã yêu nhau đầy hãnh diện, em tự hào vì có anh, anh mãn nguyện vì có em.
Vẫn thế, một chuyện tình của hai kẻ thông minh, chân thành nhiều trách nhiệm. Mình không giằn vặt nhau, không có tham vọng và không ai mang tinh thần độc chiếm. Nhưng cô đơn dù sao cũng khó lấp, em bắt đầu chênh vênh, khao khát một cảm giác yên bình.
Chảy trong tim em là suối nguồn yêu anh mãnh liệt. Dội trong đầu em, là sự nhắc nhở hãy tỉnh táo với thời gian... Nhiều người khuyên em từ bỏ cuộc sống hữu danh vô thực, đừng cố giam mình ở chốn lãnh cung. Em không muốn một sự thay đổi, em không bị chi phối bởi sự yên ổn của con cái hay sự hài hòa của một bức tranh. Chuyện ly hôn với em không khó, chuyện tái hôn với em có lẽ lại càng dễ dàng hơn bởi em hiểu, khi em chia tay cuộc sống giả tạo và đầy cam chịu này, sẽ có những người đàn ông khác giơ tay đỡ em bước vào một ngôi nhà mới, em có thể cũng nhanh chóng họa một bức vẽ phai màu, hoặc em lại nắn nót, tiếp tục làm chú hề hay ma nơ canh khoe sắc.
Thôi thúc đừng đùa với thời gian, em không còn trẻ mỗi ngày lại một lớn hơn nhưng em không thể thay đổi chính mình, và em chấp nhận. Em sẽ vẫn cứ chịu đựng như thế, vẫn sống ngọt ngào trong một nỗi cô đơn bởi nếu cuộc đời em biến động, anh sẽ mất em, vì anh không thể chia tay người phụ nữ vụng về nhưng vô tội, khi đó, người khác sẽ nắm lấy tay em...
Vì muốn nắm tay anh, muốn hạnh phúc với khao khát “người đàn ông cuối cùng là người mình yêu thương nhất”, em nhắm mắt, hít một hơi thở thật sâu, cứ thế nhé, cứ sống trong sự thua thiệt của anh bởi một chữ Tình nghiêng về đạo lý… Em vẫn ở đây, vẫn cam chịu, vẫn nổi loạn chỉ trong suy nghĩ vì em cần một cảm giác yêu đương, cái đó, chỉ duy nhất do anh mang lại.
Hay thế đấy, bức thư dài tâm sự với anh, chỉ để nói một câu rằng, em lựa chọn cuộc sống ngược đãi mình, để có thể yêu anh, trọn vẹn, đủ đầy và mỗi ngày một thêm trân trọng, dù trái tim em hàng đêm nhỏ máu, dù tinh thần em luôn bải hoải vì những ấm ức khi cuộc sống cứ chọc tức bản thân mình.
Không ai là kẻ thứ 3 trong cuộc tình của chúng ta, anh và em đều hiểu rõ ràng như thế. Một chữ duyên thôi, vì hơn 20 năm, những nơi anh đi qua, những nơi ghi dấu cuộc sống , sự nghiệp của anh, vô tình đều là những nơi mà em từng gắn bó... Mình cũng hiểu, khi không có nhau, bức tranh đẹp nhưng lạnh của mình vẫn đẹp và cô đơn như vốn dĩ. Còn khi ta gặp lại, sau những mảng màu, mình biết yêu cuộc sống thiệt thòi hơn.
Yêu anh thật nhiều, người đàn ông dại dột nhưng quý giá vì anh biết làm em khóc, biết khiến em cười và biết lau nước mắt cho em… Em sẽ mãi sống như thế thôi, dù thiệt thòi, dù mệt mỏi, để yên bình, yêu anh vì em rất muốn được anh yêu.
0 comments:
Đăng nhận xét