Em sẽ làm gì trong ngày gió ấm?

Một ngày gió ấm yên bình của năm, em có lẽ đang hạnh phúc bên một người nào đó.

Sáng đầu đông nắng ướp vàng như mật, chẳng còn nữa những đợt gắt gao đến cháy da, chẳng còn nữa những ngày mưa rào mùa hạ đổ hoài trên phố. Anh chợt băn khoăn không biết em sẽ làm gì trong một ngày gió ấm trong lành như thế này nhỉ?

Hẳn là em sẽ thức giấc thật sớm, như lâu nay vẫn vậy. Tóc em vấn cao, vài sợi lưa thưa còn sót lại lòa xòa sau gáy. Em đứng ngoài ban công đã ngập nắng, vươn vai một chút và chăm sóc cây xương rồng em nâng niu.

Em sẽ nấu nướng một chút trên nền nhạc du dương một dạo hai tai cùng hát. Món trứng tráng thơm mùi bơ hay một chút bánh nướng lấy ra từ chiếc lò đã cùng em chế biến bao loại muffin, chiffon.

Em sẽ uống sữa trong lúc ngồi xem tivi. Rồi em cười trước một mẩu tin nào đó vui vui, thắt lòng trước tin đâu đó buồn buồn. Bỗng dưng em thấy lo lắng và bồn chồn, em nhắn tin hay gọi điện cho người nào đó. Người mà em bảo sẽ luôn lưu trong danh bạ bằng hai chữ “Yêu Yêu”.

Em sẽ dành chút thời gian ít ỏi của buổi sáng rảnh rỗi sau ca học ở trường hay làm thêm nơi tòa soạn, để ngồi cạnh người em thương yêu. Góc quán không cố định, đôi khi xấu xí và lem luốc, nhưng điều ấy chẳng quan trọng bằng việc ở bên một người khiến trái tim em luôn ấm. Em lặng im, nhưng tựa hồ như người ấy có thể nghe rõ những điều tự bên trong em nói. Anh vẫn nhớ ngày mình rời xa nhau, em có dặn anh hãy tìm một người như thế, người có thể lắng nghe và thấu hiểu anh, cả trong những lúc anh im lặng. Nhưng thương yêu lạ lùng mà bền bỉ như thế, khó kiếm lắm phải không em?

Em sẽ làm gì trong ngày gió ấm
Giờ anh chỉ có thể phỏng đoán về cuộc sống hàng ngày của em

Sau bữa trưa sẽ là khoảnh khắc thư thái một chút với cốc cà phê và em sẽ ngồi nhớ đủ thứ chuyện khiến em vui. Em cười mỉm, rồi chia sẻ với bạn bè, và tất cả cùng cười lớn. Gió ngoài trời vẫn thổi từng cơn rất khẽ. Không ít kẻ cô đơn ngoài kia, nhưng những điều ấy không chạm tới em nổi. Bởi suy cho cùng, những người đang hạnh phúc trong tình yêu đâu thể nào hiểu hết cảm giác của một người đơn côi trong những ngày lạnh.

Và vì đây là một ngày gió ấm, nên buổi chiều dài, anh nghĩ em sẽ để tâm trí mình lơ đễnh một chút. Em thích nhắn tin vu vơ cho người em yêu, rủ người ấy ngang qua đâu đó vào lúc hoàng hôn. Bóng chiều chạng vạng, gió hát ru ngoan. Em nắm tay người ấy, ru ngoan cả những thương yêu cũ ẩn sâu trong lòng.

Anh cứ ngồi bần thần, cho tới hết buổi sáng. Cốc cà phê đắng ngắt đã hết tự lúc nào. Một ngày gió ấm yên bình của năm, em có lẽ đang hạnh phúc bên một người nào đó. Em bảo những khoảnh khắc như thế này, ta nên ở bên người mình thương yêu. Anh mỉm cười chua chát, tiếc rằng ta chẳng thể thương yêu nhau nữa rồi. Hoặc chăng chỉ là một phía, chỉ là em đã tìm thấy một người khác để thương, để quan tâm và chăm sóc, người khiến em biết rằng em có thể hạnh phúc hơn hẳn so với những lúc ở bên anh. Cảm giác buồn pha lẫn với niềm vui, muốn cười mà không gượng nổi.

Nhưng nắng bên ngoài vẫn rất đẹp. Và dẫu sao đây vẫn là một ngày gió ấm, thời điểm thật tuyệt để ra phố hẹn hò. Anh nghĩ mình sẽ gác lại những phỏng đoán về em. Bởi mọi thứ cũng chỉ là phỏng đoán. Mỗi người chúng ta đã đi về hai con đường khác nhau. Đã đến lúc anh bắt đầu một ngày gió ấm của riêng mình, bằng cách tìm một người nào đó sẵn sàng ở bên anh, để những ngày ấm anh chẳng còn thấy lạnh.

Em phải thật hạnh phúc đấy, nghe em!


0 comments:

Đăng nhận xét

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More