Anh chợt thấy cô đơn và lạc lòng giữa mảnh đất của những cặp tình nhân!
Mưa chiều nay buồn quá phải không em?
Đường phố đông vui bỗng chốc thành hoang vắng
Giọt nước mắt trong chợt hồng lên vị đắng
Một người đi, người đứng lại bên thềm...
Đường phố đông vui bỗng chốc thành hoang vắng
Giọt nước mắt trong chợt hồng lên vị đắng
Một người đi, người đứng lại bên thềm...
(Bùi Nguyễn Trung Kiên)
Đã bao giờ em hiểu cái cảm giác của kẻ cô đơn và lạc lõng giữa một thành phố nhộn nhịp và phồn hoa chưa? Một thành phố của những kẻ đang yêu và đang muốn được yêu mà chưa bao giờ anh thấy xa lạ đến thế. Nhiều khi anh bước đi trên những con đường quen thuộc mà hai đã từng đi qua, bật một bài nhạc quen thuộc mà cả 2 đứa-đã-từng-thích và chợt nghĩ, không biết giờ đây cuộc sống của em ra sao. Buồn, vui hay hạnh phúc?
Chạy nhanh qua một con phố để tránh cơn mưa nhẹ đầu đông, anh chợt thấy chạnh lòng khi bắt gặp một đôi tình đang tay xiết tay, vội vã bước qua về phía ngược chiều, trao cho những ánh mắt ấm nồng của yêu thương. Anh và em cũng đã từng có những ngày như thế, hoang hoải và dại khờ của một thủa ngây thơ. Nó qua rồi, như những cơn mơ.
Anh vẫn nhớ những ngày Hà Nội mình có nhau. Em hỏi anh rằng anh yêu em thế nào? Anh lắc đầu khẽ nói: em chẳng phải tình đầu của anh đâu nhưng là người anh yêu nhất. Em dịu dàng nhìn anh e ấp, làm sao em sống nổi nếu một ngày mình cách xa.
Anh vẫn nhớ những ngày Hà Nội vào thu. Em dắt tay anh đi trong nắng chiều bàng bạc, ngắm hoàng hôn buông xuống nơi hồ Tây tím ngắt. Trao cho nhau một cái nhìn rất vội, thổn thức đặt nhẹ vào môi nhau một nụ hôn vị gió. Những phút giây như thế, anh chẳng bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ phải nói lời ly biệt.
Anh vẫn từng nghĩ về thời của chúng ta, cái thời mà mùa đông anh chẳng bao giờ thấy lạnh. Bên anh trong một chiều đông, 2 đứa mình quàng tạm một chiếc khăn. Nhìn bao đôi tình nhân khác, mình cũng hạnh phúc đâu kém người ta!
Anh vẫn luôn nghĩ về cái ngày mà mình cách xa, em đi tìm hạnh phúc nơi anh không thể đến. Yêu thương này anh đâu nào dám đong đếm, chỉ biết khóc thầm, thổn thức nhìn cuộc tình này vỡ tan.
Hà Nội không còn em. Anh chẳng còn ai nắm tay trong chiều giông gió. Chẳng còn ai nhắc anh phải mặc ấm để không bị ốm. Chẳng còn ai nhắn tin chúc anh ngủ ngon mỗi đêm về. Chẳng còn ai mua bánh kem cho anh trong ngày sinh nhật. Chẳng con ai cùng anh ngắm hoàng hôn mỗi khi chiều xuống. Chẳng còn ai ngồi sau xe anh, đi qua những con phố cổ cùng bao đôi tình nhân khác nữa….
Anh phải tự học cách quen một cuộc sống không em, những con đường không em, những cốc café không có em, những buổi chiều lang thang chếnh choáng không em và cả những buổi hẹn hò – một mình – không có em.
Anh vẫn giữ những thói quen như ngày mình còn bên nhau. Để nhớ về em – nhớ về một Hà Nội của những tháng ngày anh hạnh phúc.
Hà Nội vẫn vậy và anh cũng thế. Chỉ là, cả nó và anh đã không còn em!
Anh bước đi trên những đoạn đường xưa cũ, phong phanh và lạc lõng. Chạnh lòng và rúm ró khi từng đợt gió thổi thốc qua.
Hà Nội phồn hoa mà cô đơn giữa bao người! Dường như nó có cái gì đó, rất đau!
0 comments:
Đăng nhận xét