Các chị cơ quan tôi thường than phiền mỗi dịp lễ Tết, các chị phải hùng hục phục vụ nhà chồng như ô sin.
Áp lực con dâu ngày Tết
Chỉ còn vài tuần nữa là tới đám cưới, nhưng cũng chỉ còn vài tuần nữa là Tết. Mấy ngày nay, tôi đau đầu vì chuyện cưới xin, ai cũng bảo phải cưới cho sớm, cho được tuổi nên tôi cũng gầt đầu chấp thuận vì cuối năm tới nơi rồi, sang năm thì tuổi lại không đẹp lắm. Thế nhưng, cái áp lực làm dâu ngày Tết mỗi khi nghe chuyện của mấy cô bạn kể lại khiến tôi hoảng hồn. Nhất là làm dâu mới thì còn khổ trăm bề, phục vụ nhà chồng, mừng tuổi, quà cáp, lễ nghi… Ôi, trăm thứ bà rằng, làm sao tôi chịu nổi. Nghĩ tới nghĩ lui như thế mà tôi đã phát bệnh. Tôi đã dành trọn một đêm để lựa chọn lại việc này.
Các chị cơ quan tôi thường than phiền mỗi dịp lễ Tết, các chị phải hùng hục phục vụ nhà chồng như ô sin. Nào từ rửa bát, lau nhà, nào từ đi chợ, cơm nước, cỗ bàn cho nhà chồng tiếp khách. Rồi lại tới rửa bát. Nói chung, làm cả ngày không hết việc, lại còn phải thực hiện đủ thứ nghi lễ… Dâu mới thì những việc ấy còn phải làm gấp đôi vì chẳng có mấy ai hỗ trợ. Cả cái chuyện gánh nặng tinh thần vì chưa quen ai nữa cũng sẽ mệt mỏi hơn rất nhiều.
Các chị cơ quan tôi thường than phiền mỗi dịp lễ Tết, các
chị phải hùng hục phục vụ nhà chồng như ô sin (ảnh minh họa)
Cuối cùng, tôi xin bố mẹ hoãn cưới. Không phải cái sự hoãn cưới mới diễn ra mấy tuần này mà đã hoãn trước đó nửa tháng. Tức là, chỉ còn gần 2 tháng nữa là Tết, nhưng tôi không chịu nổi, đành xin thôi, để sang năm. Tuổi tác cũng chẳng quan trọng với tôi nữa. So với việc phải chịu áp lực dâu mới ngày Tết, tôi thà hoãn cưới còn hơn. Dù sao, sang năm, thời gian 1 năm cũng đủ để tôi làm quen với tất cả các lễ nghi và lối ứng xử, cách sống trong gia đình chồng. Đến Tết, tôi cũng nhẹ lòng hơn bây giờ nhiều.
Thà để bụng to còn hơn cưới gấp
Nghe chị em nói về nỗi sợ hãi làm dâu ngày Tết, nói về những gánh nặng tinh thần ngày ấy mà tôi cảm thấy chóng mặt. Tôi sợ không thể gánh vác được trách nhiệm này khi tôi chưa có hành trang gì vào đời. Chuyện tôi lấy chồng cũng chỉ vì có bầu nên cưới gấp. Thế nên, thêm vào chuyện đó là chuyện bố mẹ chồng tôi vốn đã không thích con dâu có bầu trước thì có lẽ tôi còn cay đắng hơn nhiều.
Có bầu gần 2 tháng, tôi giục anh cưới vì lo bụng sẽ to lên. Nhưng xem ra, tôi phải chấp nhận chuyện này. Tôi định sau 2 tháng Tết tôi sẽ bàn tính lại chuyện cưới xin. Dù sao thì cũng chưa mời bạn bè, nên việc này có thể lo liệu được. Anh đồng ý với yêu cầu đó vì tôi kiên quyết quá, bố mẹ tôi cung đành phải chấp nhận. Tôi nói, đi xem bói, thầy phán sang năm có ngày đẹp, cưới năm nay gần Tết không tốt, lại ngày đó là ngày xấu cho thai nhi. Thật ra, đó là lý do tôi bịa ra để bắt bố mẹ chồng phải đồng ý. Còn lại lý do chính đáng vẫn là chuyện tôi sợ làm dâu.
Đúng là chuyện muôn đời vẫn thế. Dù gì, con dâu vẫn cứ sợ mẹ chồng, sợ trách nhiệm, sợ về nhà chồng mà không biết đối nhân xử thế. Dù bố mẹ chồng có tốt, dù con dâu có cố gắng hết mình thì vẫn mang trong lòng nỗi sợ hãi. Chuyện đó có thể không phải quá to tát, những đối với những người muốn làm dâu, thì chuyện đó là chuyện đương nhiên, tất lẽ dĩ ngẫu mà thôi.
Chỉ còn vài tuần nữa là tới đám cưới, nhưng cũng chỉ còn vài tuần nữa là Tết. Mấy ngày nay, tôi đau đầu vì chuyện cưới xin, ai cũng bảo phải cưới cho sớm, cho được tuổi nên tôi cũng gầt đầu chấp thuận vì cuối năm tới nơi rồi, sang năm thì tuổi lại không đẹp lắm. Thế nhưng, cái áp lực làm dâu ngày Tết mỗi khi nghe chuyện của mấy cô bạn kể lại khiến tôi hoảng hồn. Nhất là làm dâu mới thì còn khổ trăm bề, phục vụ nhà chồng, mừng tuổi, quà cáp, lễ nghi… Ôi, trăm thứ bà rằng, làm sao tôi chịu nổi. Nghĩ tới nghĩ lui như thế mà tôi đã phát bệnh. Tôi đã dành trọn một đêm để lựa chọn lại việc này.
Các chị cơ quan tôi thường than phiền mỗi dịp lễ Tết, các chị phải hùng hục phục vụ nhà chồng như ô sin. Nào từ rửa bát, lau nhà, nào từ đi chợ, cơm nước, cỗ bàn cho nhà chồng tiếp khách. Rồi lại tới rửa bát. Nói chung, làm cả ngày không hết việc, lại còn phải thực hiện đủ thứ nghi lễ… Dâu mới thì những việc ấy còn phải làm gấp đôi vì chẳng có mấy ai hỗ trợ. Cả cái chuyện gánh nặng tinh thần vì chưa quen ai nữa cũng sẽ mệt mỏi hơn rất nhiều.
Các chị cơ quan tôi thường than phiền mỗi dịp lễ Tết, các
chị phải hùng hục phục vụ nhà chồng như ô sin (ảnh minh họa)
Cuối cùng, tôi xin bố mẹ hoãn cưới. Không phải cái sự hoãn cưới mới diễn ra mấy tuần này mà đã hoãn trước đó nửa tháng. Tức là, chỉ còn gần 2 tháng nữa là Tết, nhưng tôi không chịu nổi, đành xin thôi, để sang năm. Tuổi tác cũng chẳng quan trọng với tôi nữa. So với việc phải chịu áp lực dâu mới ngày Tết, tôi thà hoãn cưới còn hơn. Dù sao, sang năm, thời gian 1 năm cũng đủ để tôi làm quen với tất cả các lễ nghi và lối ứng xử, cách sống trong gia đình chồng. Đến Tết, tôi cũng nhẹ lòng hơn bây giờ nhiều.
Thà để bụng to còn hơn cưới gấp
Nghe chị em nói về nỗi sợ hãi làm dâu ngày Tết, nói về những gánh nặng tinh thần ngày ấy mà tôi cảm thấy chóng mặt. Tôi sợ không thể gánh vác được trách nhiệm này khi tôi chưa có hành trang gì vào đời. Chuyện tôi lấy chồng cũng chỉ vì có bầu nên cưới gấp. Thế nên, thêm vào chuyện đó là chuyện bố mẹ chồng tôi vốn đã không thích con dâu có bầu trước thì có lẽ tôi còn cay đắng hơn nhiều.
Có bầu gần 2 tháng, tôi giục anh cưới vì lo bụng sẽ to lên. Nhưng xem ra, tôi phải chấp nhận chuyện này. Tôi định sau 2 tháng Tết tôi sẽ bàn tính lại chuyện cưới xin. Dù sao thì cũng chưa mời bạn bè, nên việc này có thể lo liệu được. Anh đồng ý với yêu cầu đó vì tôi kiên quyết quá, bố mẹ tôi cung đành phải chấp nhận. Tôi nói, đi xem bói, thầy phán sang năm có ngày đẹp, cưới năm nay gần Tết không tốt, lại ngày đó là ngày xấu cho thai nhi. Thật ra, đó là lý do tôi bịa ra để bắt bố mẹ chồng phải đồng ý. Còn lại lý do chính đáng vẫn là chuyện tôi sợ làm dâu.
Đúng là chuyện muôn đời vẫn thế. Dù gì, con dâu vẫn cứ sợ mẹ chồng, sợ trách nhiệm, sợ về nhà chồng mà không biết đối nhân xử thế. Dù bố mẹ chồng có tốt, dù con dâu có cố gắng hết mình thì vẫn mang trong lòng nỗi sợ hãi. Chuyện đó có thể không phải quá to tát, những đối với những người muốn làm dâu, thì chuyện đó là chuyện đương nhiên, tất lẽ dĩ ngẫu mà thôi.
0 comments:
Đăng nhận xét