Thứ bảy vừa qua, ngồi uống trà đá với người bạn, nghe hai cô gái trẻ ở bàn bên cạnh nói chuyện với những ngôn từ những tưởng chỉ xuất hiện ở những tên lưu manh, hay ít nhất cũng là từ miệng của cánh “đàn ông, con trai”, mà tôi choáng.
Tôi mới 35 tuổi thôi, nhưng nghe các cô nói chuyện tôi thấy hình như mình già quá rồi thì phải, hay là do mình quá lạc hậu, không bắt kịp xu thế của cuộc sống.
Vốn không muốn nghe, nhưng khổ nỗi âm lượng của các cô quá to, khiến chúng tôi không nghe không được. Câu chuyện của các cô xoay quanh một cô bé khác, hình như là đồng nghiệp cùng phòng làm việc.
- Một cô bảo: Cái con điên đó, mẹ nó chứ, lúc nào cũng giả nai, cứ như là ngây thơ, trong sáng lắm ấy. Người thì xấu như ma, chỉ giỏi được cái giả bộ hiền lành, nai tơ là giỏi.
- Cô kia ngạc nhiên hỏi: Lại có vụ gì với con hâm đấy à, sáng nay tao đi đơn vị nên không biết.
- Ừ, điên không chịu được mày ạ. Nó như trên trời rơi xuống ấy. Sáng nay đến công ty, thấy mỗi mình nó ở đó. Tao mới kể: Tối qua chị đen như chó ấy, vừa đi ra đường thì quên không gạt chân chống nên xòe xe. Đến nơi thì bị thằng chó bạn nó cho leo cây. Mẹ nó chứ, Đ. đến được thì phải gọi điện từ sớm chứ. Khiến bà mày đã mất cả một buổi tối lại còn rước bực vào thân.
Tưởng được nó an ủi tí, ai ngờ nó bảo: Sao chị nói chuyện cứ toàn dùng từ bậy thế, nghe như dân chợ búa ấy. Mấy lần trước, em định góp ý nhưng đông người không tiện. Mọi người nghe không thích đâu.
Tao điên lắm, nhưng vẫn vừa vờ mềm mỏng vừa mỉa mai nó: Ôi, quên mất em của chị là gái ngoan, lần sau khi nói chuyện với em chị sẽ chú ý. Chị nói chuyện như thế này quen rồi, bọn bạn chị toàn thế, có gì em thông cảm.
Mẹ nó chứ, không phải nể tình là đồng nghiệp, còn làm việc với nhau lâu dài, chỉ muốn cho nó vài bài học. Mà ai không thích chứ, mày thấy trong công ty, người quý mình còn nhiều hơn quý nó. Nó mới vào được hơn một năm mà cứ thích ti toe, thích dạy đời.
- Ối giời, mày chấp cái con điên đó làm gì, lúc nào cũng ỏng a, õng ẹo. Chả biết ở nhà bố mẹ nó dạy nó cái gì, mấy năm học ở trường học được cái gì, mà thấy gì cũng há mồm, trợn mắt ngạc nhiên. Cứ như người từ hành tinh khác xuống ấy. Đã không biết gì thì im mẹ cái miệng nó lại, còn đỡ ghét.
Rồi câu chuyện của hai cô tiếp tục, từ con điên này, đến thằng chó nọ. Mà trong mắt các cô, những ai mà không biết nói tục, chửi bậy thì không giả nai, cũng là có vấn đề…
Tôi với cô bạn nghe mà mắt chữ O, mồm chữ A. Có lẽ, do môi trường làm việc của chúng tôi là cơ quan nhà nước, lại là viện nghiên cứu, nơi hầu hết các CBCNV đều là người lớn tuổi nên không cập nhật được xu thế mới của giới trẻ.
Sau khi hai cô gái kia đi, thấy chúng tôi ngạc nhiên, bà chủ quán góp vui: Chắc hai cô ít ngồi quán vỉa hè rồi. Bây giờ, bọn trẻ toàn thế thôi, có được mấy cô, cậu ăn nói tử tế đâu. Con gái còn đỡ, chứ con trai mở miệng ra là toàn chửi bậy thôi. Tôi ở đây, nghe nhiều quá thành quen, giờ thấy bình thường.
Một anh ngồi uống nước bên cạnh cũng góp vui: Giới trẻ bây giờ là thế đó. Phải nói bậy, chửi thế thì mới chứng tỏ mình sành điệu, hiểu biết, không “lạc hậu”, không “nai tơ”… Một bộ phận hư hỏng thì không tính làm gì, nhưng còn phần lớn thì nghe bạn bè nói nhiều thành quen, rồi cũng nói theo. Trong tư tưởng của họ, phát ngôn những từ như vậy không phải là xấu, là hư hỏng, mà đó là ngôn ngữ giao tiếp bình thường. Có khi còn cho đó là thân thiện ấy.
Anh lại nói tiếp: Trên thực tế, không phải ai nói bậy, chửi thề cũng hư hỏng. Có những người cũng hiền lành, tử tế, chỉ là nghe nhiều thành quen, rồi tiện miệng. Tôi thỉnh thoảng cũng thế… Mấy cô nữ sinh áo dài áo ngắn, nhìn rõ là thuần Việt nhưng ai ngờ, khi bảo 'các em đi xe đạp thì đi gọn vào', ngay lập tức bị các cô ấy chửi đổng: "Gọn đ gì, đường nhà ông đâu mà ông nhắc", tôi khiếp luôn, lần sau xin chừa....
Nghe anh nói là tôi không khỏi giật mình. Phải chăng, tôi lạc hậu quá, hay xã hội ngày nay là vậy. Không phải tôi chưa gặp người nói tục, chửi bậy, nhưng hầu hết chỉ là từ những tên lưu manh, có khi là của những người dân chợ búa khi cãi nhau với khách hàng, hoặc là đàn ông, con trai khi đùa với nhau. Nhưng từ miệng những cô gái xinh xắn, có học thức thế này thì đây là lần đầu.
Nếu đúng như lời của bà bán nước và anh kia thì thật là buồn. Không lẽ, xã hội hiện nay là vậy. Phải chăng, giới trẻ đã quá dễ dãi với ngôn từ mình phát ra, hay tại những người xung quanh quá dễ chấp nhận những lối ăn nói thô thiển như vậy.
Buồn nhưng tôi cũng thấy vô cùng may mắn, vì mình không bị cái xu thế ấy cuốn đi.
Vốn không muốn nghe, nhưng khổ nỗi âm lượng của các cô quá to, khiến chúng tôi không nghe không được. Câu chuyện của các cô xoay quanh một cô bé khác, hình như là đồng nghiệp cùng phòng làm việc.
- Một cô bảo: Cái con điên đó, mẹ nó chứ, lúc nào cũng giả nai, cứ như là ngây thơ, trong sáng lắm ấy. Người thì xấu như ma, chỉ giỏi được cái giả bộ hiền lành, nai tơ là giỏi.
- Cô kia ngạc nhiên hỏi: Lại có vụ gì với con hâm đấy à, sáng nay tao đi đơn vị nên không biết.
- Ừ, điên không chịu được mày ạ. Nó như trên trời rơi xuống ấy. Sáng nay đến công ty, thấy mỗi mình nó ở đó. Tao mới kể: Tối qua chị đen như chó ấy, vừa đi ra đường thì quên không gạt chân chống nên xòe xe. Đến nơi thì bị thằng chó bạn nó cho leo cây. Mẹ nó chứ, Đ. đến được thì phải gọi điện từ sớm chứ. Khiến bà mày đã mất cả một buổi tối lại còn rước bực vào thân.
Tưởng được nó an ủi tí, ai ngờ nó bảo: Sao chị nói chuyện cứ toàn dùng từ bậy thế, nghe như dân chợ búa ấy. Mấy lần trước, em định góp ý nhưng đông người không tiện. Mọi người nghe không thích đâu.
Tao điên lắm, nhưng vẫn vừa vờ mềm mỏng vừa mỉa mai nó: Ôi, quên mất em của chị là gái ngoan, lần sau khi nói chuyện với em chị sẽ chú ý. Chị nói chuyện như thế này quen rồi, bọn bạn chị toàn thế, có gì em thông cảm.
Chửi thề được giới trẻ coi là... văn hóa (ảnh minh họa)
Mẹ nó chứ, không phải nể tình là đồng nghiệp, còn làm việc với nhau lâu dài, chỉ muốn cho nó vài bài học. Mà ai không thích chứ, mày thấy trong công ty, người quý mình còn nhiều hơn quý nó. Nó mới vào được hơn một năm mà cứ thích ti toe, thích dạy đời.
- Ối giời, mày chấp cái con điên đó làm gì, lúc nào cũng ỏng a, õng ẹo. Chả biết ở nhà bố mẹ nó dạy nó cái gì, mấy năm học ở trường học được cái gì, mà thấy gì cũng há mồm, trợn mắt ngạc nhiên. Cứ như người từ hành tinh khác xuống ấy. Đã không biết gì thì im mẹ cái miệng nó lại, còn đỡ ghét.
Rồi câu chuyện của hai cô tiếp tục, từ con điên này, đến thằng chó nọ. Mà trong mắt các cô, những ai mà không biết nói tục, chửi bậy thì không giả nai, cũng là có vấn đề…
Tôi với cô bạn nghe mà mắt chữ O, mồm chữ A. Có lẽ, do môi trường làm việc của chúng tôi là cơ quan nhà nước, lại là viện nghiên cứu, nơi hầu hết các CBCNV đều là người lớn tuổi nên không cập nhật được xu thế mới của giới trẻ.
Sau khi hai cô gái kia đi, thấy chúng tôi ngạc nhiên, bà chủ quán góp vui: Chắc hai cô ít ngồi quán vỉa hè rồi. Bây giờ, bọn trẻ toàn thế thôi, có được mấy cô, cậu ăn nói tử tế đâu. Con gái còn đỡ, chứ con trai mở miệng ra là toàn chửi bậy thôi. Tôi ở đây, nghe nhiều quá thành quen, giờ thấy bình thường.
Một anh ngồi uống nước bên cạnh cũng góp vui: Giới trẻ bây giờ là thế đó. Phải nói bậy, chửi thế thì mới chứng tỏ mình sành điệu, hiểu biết, không “lạc hậu”, không “nai tơ”… Một bộ phận hư hỏng thì không tính làm gì, nhưng còn phần lớn thì nghe bạn bè nói nhiều thành quen, rồi cũng nói theo. Trong tư tưởng của họ, phát ngôn những từ như vậy không phải là xấu, là hư hỏng, mà đó là ngôn ngữ giao tiếp bình thường. Có khi còn cho đó là thân thiện ấy.
Anh lại nói tiếp: Trên thực tế, không phải ai nói bậy, chửi thề cũng hư hỏng. Có những người cũng hiền lành, tử tế, chỉ là nghe nhiều thành quen, rồi tiện miệng. Tôi thỉnh thoảng cũng thế… Mấy cô nữ sinh áo dài áo ngắn, nhìn rõ là thuần Việt nhưng ai ngờ, khi bảo 'các em đi xe đạp thì đi gọn vào', ngay lập tức bị các cô ấy chửi đổng: "Gọn đ gì, đường nhà ông đâu mà ông nhắc", tôi khiếp luôn, lần sau xin chừa....
Nghe anh nói là tôi không khỏi giật mình. Phải chăng, tôi lạc hậu quá, hay xã hội ngày nay là vậy. Không phải tôi chưa gặp người nói tục, chửi bậy, nhưng hầu hết chỉ là từ những tên lưu manh, có khi là của những người dân chợ búa khi cãi nhau với khách hàng, hoặc là đàn ông, con trai khi đùa với nhau. Nhưng từ miệng những cô gái xinh xắn, có học thức thế này thì đây là lần đầu.
Nếu đúng như lời của bà bán nước và anh kia thì thật là buồn. Không lẽ, xã hội hiện nay là vậy. Phải chăng, giới trẻ đã quá dễ dãi với ngôn từ mình phát ra, hay tại những người xung quanh quá dễ chấp nhận những lối ăn nói thô thiển như vậy.
Buồn nhưng tôi cũng thấy vô cùng may mắn, vì mình không bị cái xu thế ấy cuốn đi.
0 comments:
Đăng nhận xét