Cháu nội Đại tướng nức nở tưởng nhớ ông

Võ Thành Trung, cháu nội của Đại tướng Võ Nguyên Giáp xúc động nhớ lại kỷ niệm 17 năm trước khi nhìn thấy bức ảnh 2 ông cháu.

Võ Thành Trung, cháu nội của Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã viết trong nghẹn ngào khi thấy bức ảnh hai ông cháu cách đây 17 năm. Có quá nhiều kỷ niệm với ông nên Thành Trung không nhớ sự tồn tại của bức ảnh. Mới đây Thành Trung nhìn thấy và bạn không giấu được xúc động khi bao nhiêu kỷ niệm với ông ùa về.
 
Bức ảnh Thành Trung thơm ông nội cách đây 17 năm.
 
Thành Trung chia sẻ: "Thức trắng đêm, ông ơi sao tim con nghẹn lại. Một ngày mùa đông năm 1996, vừa tiếp khách xong, ông gọi con lại khi thấy con chơi ngoài vườn, 'thơm ông nào', ông kéo con lại gần. Chắc con cũng sẽ không bao giờ nhớ được khoảnh khắc này với trí nhớ không hề tốt của con sau 17 năm. May mắn vào lúc này có một bác trong đoàn khách đã dùng ống kính tele ghi lại. Đôi khi những khoảnh khắc đẹp nhất cuộc đời mỗi người lại được ghi lại bởi một người lạ. Thương ông, nhớ ông".
 
Võ Thành Trung

Võ Thành Trung, sinh năm 1991 là con trai của ông Võ Hồng Nam, con trai út của Đại tướng Võ Nguyên Giáp.

Rất nhiều người đã gửi lời chia buồn tới Trung và gia đình. Một bạn viết: "Bi ơi, chia buồn cùng em và cả nhà mình. Bức ảnh đẹp quá, những khoảnh khắc đẹp sẽ luôn sống mãi và là động lực cho tất cả chúng ta!".

Trong lúc tang gia bối rối, anh trai Võ Thành Trung là Võ Hoài Nam gửi lời cảm ơn tới tất cả mọi người đã động viên gia đình.
 
Lời cảm ơn của cháu nội đại tướng Võ Nguyên Giáp.

Võ Hoài Nam
 
"... Không thể bỏ lỡ dịp này, tôi ra sức thuyết phục vị Đại tá. Vì chủ đề bài viết “Ngày thường của một vị tướng” của phóng viên Huy Đức mà không có ảnh minh họa thì vừa không sinh động, vừa không hoàn thành nhiệm vụ.

Thấy tôi năn nỉ quá, ông xiêu lòng và bảo tôi phải tìm cách… chụp lén từ xa, hy vọng… sắp đến giờ Đại tướng xuống đọc sách dưới sân vườn nhà. Tôi xuống vườn cây, lắp ống kính tele và vào vị trí ngồi chờ theo lời chỉ dẫn của vị Đại tá thư ký nhiệt tình ấy… Hồi hộp chờ, rồi hơn 20 phút sau, Đại tướng không xuống vườn mà ra đứng ở ban công trong chiếc áo len ngắn tay. Hướng ống kính chen qua một rèm lá cây, tôi ghi lại được khoảnh khắc suy tư của ông trong một phút xuất thần…
 


Bỗng dưng Đại tướng cười! Mừng quá, tôi định bước ra thì chợt thấy một bé trai chừng bốn tuổi chạy chiếc xe đạp con tới… Thì ra ông cười với cháu, chứ không phải với tôi, rồi ông cầm cuốn sách và xuống vườn nhà.

May mắn đã đến với tôi khi ông cười thật hồn nhiên vui đùa với đứa cháu trai. Một khoảnh khắc có lẽ khó có thể tìm lại được, Tôi quyết định bước ra vì biết ông đang vui và chắc chắn một vị tướng cao minh như ông không bao giờ chấp nhất, để ý chuyện này… Và tôi đã tìm được cơ hội có một không hai để tiếp tục ghi lại những khoảnh khắc thường ngày của một vị danh tướng" (Trích "Ba lần gặp Đại tướng" của Nhiếp ảnh Duy Anh).
 

0 comments:

Đăng nhận xét

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More