Nó ở trong tim cậu ấy, nhưng là ngăn thứ 2. Ngăn này mãi mãi chỉ là ngăn phụ, có thể quan trọng, nhưng không là tất cả...
Nó yêu anh được hơn 2 năm. Dần dà, những thói quen cũ kĩ lặp lại khiến nó khó chịu.
Nó không còn trân trọng sự quan tâm anh dành cho và quên đi những kỉ niệm đẹp giữa hai đứa. Nó cảm thấy ngột ngạt với tình yêu này. Nó trông chờ một anh chàng sáng nick để chat với nó vào mỗi cuối tuần. Cậu ấy cách nửa vòng trái đất, đang du học. Cậu này là “vệ tinh” của nó từ rất lâu nhưng cho đến bây giờ, nó mới bắt đầu mở lòng. Càng ngày nó càng có tình cảm với cậu. Cậu ở ngăn thứ 2 trong tim nó, lúc nào cũng ấm áp, ngọt ngào và lãng mạn. Nó đã từng bật khóc khi cậu ngồi đàn hát cho nó qua web cam, hay đơn giản là gọi điện cho nó bằng chất giọng ấm áp nhất có thể. Nó có thể cảm nhận được sự rung động, thổn thức nơi con tim. Những hi vọng, mong chờ này, ở bên cạnh anh, đã rất lâu rồi nó không cảm nhận được nữa.
Nó thường xuyên cãi nhau với anh. Nó muốn chia tay, nhưng không nỡ. Nó đã quá quen thuộc với bờ vai ấy, cái nắm tay này, và cả mùi hương dịu nhẹ nơi cổ áo. Những kỉ niệm bên anh, dù cho không còn yêu nhau nữa, thì nghĩ lại vẫn cảm thấy vui, cảm thấy trân trọng, và cũng cảm thấy đau lòng.
Ngăn thứ 2 trong tim rộng dần, còn ngăn dành cho anh, đã từ bao giờ, trở nên trơ trọi, lạnh lẽo. Cả hai bận vì những chuyện không tên, cuộc sống cuốn 2 đứa đi theo những guồng xoáy khác, khiến nó và anh chẳng còn thời gian dành cho nhau. Xúc cảm về nhau cũng dần xa lạ…
Còn cậu kia, nó cảm thấy thân quen, ấm áp, nhưng sao vẫn quá xa tầm với. Dành tình cảm cho ai đó ở nửa vòng trái đất, lẽ nào là một điều không nên?
Làm thế nào để vượt qua nỗi cô đơn?
Theo thời gian, nó gắn bó với anh như một trách nhiệm, một bổn phận phải làm. Bên cạnh anh, mặt đó lúc nào cũng cáu gắt, khó chịu. Nó thấy chán và mệt. Nó thấy nhạt và đơn điệu. Ngày ấy, nó chẳng bao giờ như thế…
Tối thứ 7, sau khi đi học thêm xong, anh chở nó về. Hai đứa cùng tạt ngang nhà sách để anh mua một quyển sách khá đắt - quyển mà hai đứa đều thích. Mua xong, anh nói: “Em giữ đọc trước đi. Nhớ là phải học xong mới được đọc. Giờ đói không, anh chở đi ăn”. Nó lặng đi hồi lâu…
Trước giờ, nó luôn “trên cơ” anh. Nó nói gì, làm gì, anh đều im lặng nhẫn nhịn. Nhiều lần nó đối xử với anh như thể người xa lạ, chứ không phải người yêu, anh vẫn bình tĩnh cư xử đúng mực với nó. Trong mọi hoàn cảnh, anh đều nghĩ cho nó trước. Nó mới lớn tiếng với anh cách đây vài phút, vậy mà giờ anh khiến nó cảm động quá chừng. Nước mắt rơi…
Về nhà, nó lên mạng, háo hức chờ cậu ấy. Nhưng cứ năm phút, cậu ấy trả lời một lần. Khi nó bắt đầu mất kiên nhẫn, cậu ấy nói: “Cậu không chờ được sao, cuộc sống bên này, đâu chỉ có mình cậu? Tớ đang học, đang học, học cũng là vì cậu sau này đấy, cậu hiểu không?”.
“Tớ không hiểu, không thể hiểu…” - Nó tắt máy. Ngăn thứ 2 trong tim nó nhỏ dần, và tan biến. Chỉ còn 1 ngăn duy nhất, dành cho anh.
Nó hiểu được điều cậu ấy nói, nhưng cũng nhờ đó, nó nhận ra rằng, vị trí của nó trong lòng cậu chỉ xếp thứ 2, đứng đầu là sách vở. Nó ở trong tim cậu ấy, nhưng là ngăn thứ 2. Ngăn này mãi mãi chỉ là ngăn phụ, có thể quan trọng, nhưng không là tất cả. Khi cần, nó không thể tựa vào cậu. Nó không phù hợp với thế giới của cậu.
Nó không còn trân trọng sự quan tâm anh dành cho và quên đi những kỉ niệm đẹp giữa hai đứa. Nó cảm thấy ngột ngạt với tình yêu này. Nó trông chờ một anh chàng sáng nick để chat với nó vào mỗi cuối tuần. Cậu ấy cách nửa vòng trái đất, đang du học. Cậu này là “vệ tinh” của nó từ rất lâu nhưng cho đến bây giờ, nó mới bắt đầu mở lòng. Càng ngày nó càng có tình cảm với cậu. Cậu ở ngăn thứ 2 trong tim nó, lúc nào cũng ấm áp, ngọt ngào và lãng mạn. Nó đã từng bật khóc khi cậu ngồi đàn hát cho nó qua web cam, hay đơn giản là gọi điện cho nó bằng chất giọng ấm áp nhất có thể. Nó có thể cảm nhận được sự rung động, thổn thức nơi con tim. Những hi vọng, mong chờ này, ở bên cạnh anh, đã rất lâu rồi nó không cảm nhận được nữa.
Nó thường xuyên cãi nhau với anh. Nó muốn chia tay, nhưng không nỡ. Nó đã quá quen thuộc với bờ vai ấy, cái nắm tay này, và cả mùi hương dịu nhẹ nơi cổ áo. Những kỉ niệm bên anh, dù cho không còn yêu nhau nữa, thì nghĩ lại vẫn cảm thấy vui, cảm thấy trân trọng, và cũng cảm thấy đau lòng.
Ngăn thứ 2 trong tim rộng dần, còn ngăn dành cho anh, đã từ bao giờ, trở nên trơ trọi, lạnh lẽo. Cả hai bận vì những chuyện không tên, cuộc sống cuốn 2 đứa đi theo những guồng xoáy khác, khiến nó và anh chẳng còn thời gian dành cho nhau. Xúc cảm về nhau cũng dần xa lạ…
Còn cậu kia, nó cảm thấy thân quen, ấm áp, nhưng sao vẫn quá xa tầm với. Dành tình cảm cho ai đó ở nửa vòng trái đất, lẽ nào là một điều không nên?
Làm thế nào để vượt qua nỗi cô đơn?
Theo thời gian, nó gắn bó với anh như một trách nhiệm, một bổn phận phải làm. Bên cạnh anh, mặt đó lúc nào cũng cáu gắt, khó chịu. Nó thấy chán và mệt. Nó thấy nhạt và đơn điệu. Ngày ấy, nó chẳng bao giờ như thế…
Tối thứ 7, sau khi đi học thêm xong, anh chở nó về. Hai đứa cùng tạt ngang nhà sách để anh mua một quyển sách khá đắt - quyển mà hai đứa đều thích. Mua xong, anh nói: “Em giữ đọc trước đi. Nhớ là phải học xong mới được đọc. Giờ đói không, anh chở đi ăn”. Nó lặng đi hồi lâu…
Trước giờ, nó luôn “trên cơ” anh. Nó nói gì, làm gì, anh đều im lặng nhẫn nhịn. Nhiều lần nó đối xử với anh như thể người xa lạ, chứ không phải người yêu, anh vẫn bình tĩnh cư xử đúng mực với nó. Trong mọi hoàn cảnh, anh đều nghĩ cho nó trước. Nó mới lớn tiếng với anh cách đây vài phút, vậy mà giờ anh khiến nó cảm động quá chừng. Nước mắt rơi…
Về nhà, nó lên mạng, háo hức chờ cậu ấy. Nhưng cứ năm phút, cậu ấy trả lời một lần. Khi nó bắt đầu mất kiên nhẫn, cậu ấy nói: “Cậu không chờ được sao, cuộc sống bên này, đâu chỉ có mình cậu? Tớ đang học, đang học, học cũng là vì cậu sau này đấy, cậu hiểu không?”.
“Tớ không hiểu, không thể hiểu…” - Nó tắt máy. Ngăn thứ 2 trong tim nó nhỏ dần, và tan biến. Chỉ còn 1 ngăn duy nhất, dành cho anh.
Nó hiểu được điều cậu ấy nói, nhưng cũng nhờ đó, nó nhận ra rằng, vị trí của nó trong lòng cậu chỉ xếp thứ 2, đứng đầu là sách vở. Nó ở trong tim cậu ấy, nhưng là ngăn thứ 2. Ngăn này mãi mãi chỉ là ngăn phụ, có thể quan trọng, nhưng không là tất cả. Khi cần, nó không thể tựa vào cậu. Nó không phù hợp với thế giới của cậu.
0 comments:
Đăng nhận xét